Cuối cùng số người ăn cơm biến thành tám người.
Thời Sênh cùng với bốn con cá nhỏ, Tô Nghi Tu và Phương Lập Thu, cùng với người quản lý của Phương Lập Thu.
Nguồn gốc quan hệ của Phương Lập Thu và Tô Nghi Tu có chút lâu đời, ngược dòng đến thời kỳ còn học trung học, từ trung học lên cao trung, hai người là bạn học của nhau. Chỉ là sau này Tô Nghi Tu ra nước ngoài trước, Phương Lập Thu sau đó không lâu cũng theo ra nước ngoài, đáng tiếc là hai người không ở cùng một quốc gia, đương nhiên là không gặp gỡ gì cả.
Thời Sênh cũng coi như là nhìn ra, hai người này quá nửa là thích nhau, nếu không với công lực của Tô Nghi Tu, làm gì có khả năng lúc Phương Lập Thu nói chuyện lại chỉ có thể yếu ớt phản kháng như thế chứ.
"Chị Vãn, chị Lập Thu và vị tiên sinh kia có gian tình."
Giang Vãn nhìn nhìn hai người ngồi đối diện.
Hai người này thật là hợp a!
"Cần gì cậu phải nói, người có mắt đều nhìn ra được."
Khương Minh liếc Phương Cẩn Du một cái.
Thời Sênh nhếch môi cười:
"Ăn cơm."
Cảm thấy sau này có thể thoát khỏi hai cái gánh nặng này rồi, thật là thoải mái, bổn cô nương phải ăn nhiều một chút, ha ha ha ha!
Giữa bữa ăn cơm, Tô Nghi Tu nhận điện thoại, sau đó nhân lúc Phương Lập Thu quấn lấy Thời Sênh mà chuồn ra khỏi phòng.
Đợi đến lúc quay lại thì Lục Thanh Vận đã đi theo sau anh ta rồi.
"Tiểu Vãn à, Lục Thanh Vận tìm cô."
Tô Nghi Tu đứng ở cửa vẫy tay với Thời Sênh.
Anh ta không muốn vào đó.
Một chút cũng không muốn!
"Oa, đẹp trai quá đi!"
Phương Cẩn Du nhìn thấy Lục Thanh Vận ngoài cửa đầu tiên, lập tức hai mắt nảy lên, sao lại có người đàn ông đẹp trai đến mức không giống người như thế cơ chứ?
"Tiểu Hoàn Tử, cậu lại dám sau lưng tớ tìm hoa đào dại?"
Phản ứng của Phương Lập Thu là lớn nhất, suýt nữa thì nhảy về phía Thời Sênh rồi.
"Lại còn tìm một tên đẹp trai đến như thế, đến cậu còn không bì được, không phải là hắn phụ trách xinh đẹp như hoa còn cậu phụ trách kiếm tiền nuôi hắn chứ? Đừng mà! Tiểu Hoàn Tử, cậu đừng có nghĩ không thông như thế chứ..."
Bổn cô nương cũng không muốn nghĩ không thông a!
Nói nhiều đến mức ngấn lệ.
Thời Sênh đứng lên cười rạng rỡ với Lục Thanh Vận:
"Có chuyện gì à?"
Lục Thanh Vận nhìn Tô Nghi Tu một cái, Tô Nghi Tu bị ép lui ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại, cắt đứt tuyệt đối tầm nhìn.
"Đi gặp một người với tôi."
…
Có đánh chết Thời Sênh cô cũng không ngờ đến là người Lục Thanh Vận dẫn mình đi gặp lại là Lục lão gia tử.
Thời Sênh cả người không tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, đối diện cô là một lão gia tử cả đầu tóc bạc phơ, mặc một bộ đường trang rộng rãi, nét mặt hoà nhã, thế nhưng đôi mắt đó lại sắc sảo, giống như có thể chọc thủng tất cả.
Lục Thanh Vận tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh cô, khoé miệng cong lên thành một nụ cười, nửa điểm ý tứ mở miệng cũng không có.
Bà nội nó chứ, bổn cô nương đây là đang đi gặp phụ huynh sao?
Thế nhưng tại sao bản cô nương lại cảm thấy trước mặt là núi đao biển lửa đang chờ mình chứ?
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác.
"Giang tiểu thư là diễn viên?"
Lục lão gia tử mở miệng, thanh âm vang dội chín chắn, trong chớp mắt dường như có áp bức vô hình làm lay động Thời Sênh.
Mẹ kiếp lão hồ ly!
Thời Sênh âm thầm mắng một tiếng, đáy lòng càng không ưa Lục Thanh Vận, ngoài mặt thì vẫn là nụ cười:
"Diễn viên chỉ là nghề phụ thôi."
"A? Giang tiểu thư vẫn còn nghề chính nữa?" Tiểu cô nương này đúng là không đơn giản, nếu như đổi sang người khác, lúc này sợ là đến nói cũng không nói được lưu loát nữa rồi.
Nghĩ đến điều này, Lục lão gia tử không tránh khỏi hài lòng một chút.
"Chính là đang tự mình lập nghiệp, có điều là cùng với người khác hùn vốn, so với Lục gia gia khẳng định là hạt cát trong sa mạc…"
Thời Sênh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Lục lão gia tử, càng về sau Lục lão gia tử lại càng cảm thấy hài lòng.
"Được rồi, Tiểu Vãn vẫn còn bận sao? Thằng nhóc con này, mau đưa Tiểu Vãn về đi."
Vế trước thì ăn nói hoà nhã dễ gần, vế sau thì đã trừng mắt quắc mày rồi.
Hơi người rời đi, một ông lão đi từ ngoài cửa vào.
Lục lão gia tử sờ sờ cằm:
"Ông cảm thấy cô gái nhỏ đó thế nào?"
Ông lão kia suy nghĩ một lát:
"Là một đứa trẻ rất thông minh, bối cảnh sạch sẽ, giải quyết công việc không kinh sợ, nói năng bất phàm, không giống như… một cô gái nhỏ."
Càng giống như một người đã kinh qua gió to sóng lớn.
Thế nhưng một cô gái nhỏ trẻ tuổi như vậy, trải qua gió to sóng lớn ở đâu? Ông lão cảm thấy cách nghĩ này có chút vô lý, cho nên cũng không nói ra.
Thế nhưng Lục lão gia tử cả một đời ngang dọc thương trường này có thể không nhìn ra sao?
"Tư liệu về cô ta đã tra ra chưa?"
"Tra được một ít rồi, danh nghĩa của cô ta đích thực là một công ty giải trí, tiền vốn của một mình cô ta có lẽ không ít, có điều chúng tôi vẫn chưa tra được số tiền cụ thể."
Số tiền vốn đó đều không phải là trực tiếp đứng dưới tên Giang Vãn, cứ cho là với năng lực của Lục gia cũng chỉ có thể tra đến số lượng đại khái tiền vốn mà thôi, chứ không có cách nào tra được số lượng chính xác.
Lục lão gia tử đối với điều này hình như không có chút kinh ngạc nào cả, cười nói:
"Chuyện của bọn trẻ thì cứ để chúng nó tự lo đi."
Một cô nương có năng lực làm cho số tiền vốn tăng lên gấp bội, ông cảm thấy cô ấy không có mưu đồ gì với Lục gia cả, chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy liền có thể đem số tiền đó nhân lên không ngừng.
…
Ra khỏi nhà của Lục lão gia tử, Thời Sênh ngay lập tức túm Lục Thanh Vận đến chỗ khuất, hung ác trừng hắn:
"Lục Thanh Vận, anh dẫn tôi đi gặp ông nội của anh không nên nói trước với tôi một tiếng sao?"
Lục Thanh Vận giằng ra khỏi tay Thời Sênh, thong thả ung dung chỉnh lại nếp gấp trên quần áo do bị Thời Sênh túm lấy:
"Cô đối phó rất tốt, lão gia tử rất hài lòng với cô."
"Nếu như tôi…"
Thời Sênh hừ một tiếng, phồng má lên:
"Không được, tôi phải chịu sự hoảng sợ như thế, anh phải đền bù cho tôi, tôi muốn mua quần áo, mua túi xách, mua xe sang, mua biệt thự."
Nếu như tố chất tâm lý của bổn cô nương kém một chút thì đã sớm bị doạ chết rồi có biết hay không hả?
Với thần khí đó của Lục lão gia tử và cảm giác nói chuyện áp lực như núi lớn của ông ấy, cái tên chết tiệt này lại không nói tiếng nào đã dẫn cô qua đó.
Lục Thanh Vận đột nhiên giơ tay ra xoa xoa đầu cô, híp mắt cười:
"Nếu như cô có thể thành công lừa cho lão gia tử ra nước ngoài, không để ông ở đây nhúng tay vào chuyện của tôi nữa, cô muốn cái gì tôi đều mua cho cô hết."
Đầu của bà đây là để cho anh sờ à?
Thời Sênh đang nghĩ thoát khỏi ma trảo của Lục Thanh Vận thì nghe thấy câu nói phía sau, lập tức hai mắt sáng rực lên:
"Thật không? Tôi tuỳ ý mua cái gì cũng được hết đúng không? Tuỳ ý tiêu bao nhiêu tiền cũng được đúng không?"
Mua mua mua mua mua.
Bây giờ trong đầu Thời Sênh chỉ còn sót lại mấy cái từ không giới hạn này thôi.
Lục Thanh Vận bất động thanh sắc thu tay lại, trong con ngươi đen nhánh như mực ánh lên gương mặt trắng nõn của người con gái này, hắn nhếch khoé miệng lên:
"Là thật."
Rất lâu sau này, Lục Thanh Vận mới biết được quyết sách của ngày hôm nay là quyết sách đáng hối hận nhất trong cuộc đời này của hắn, không chỉ một lần.
Lục Thanh Vận đưa Thời Sênh đến chỗ quay phim của tổ tiết mục, ngay lập tức người của tổ tiết mục đều biết được Thời Sênh có kim chủ đẹp trai lên đến tận trời, đạo diễn Lâm tuy rằng không quen biết Lục Thanh Vận thế nhưng ông ta biết Tô Nghi Tu.
Tô Nghi Tu là người đưa bọn Phương Lập Thu họ về đây, thế nên đợi đến khi Lục Thanh Vận đưa Thời Sênh quay lại, mới rời đi cùng với hắn.
Người có thể để cho Tô Nghi Tu đi cùng chỉ là vị đó nhà họ Lục mà thôi.
Từ một năm trước đã có người đồn vị đó của nhà họ Lục quay về rồi, thế nhưng trong giới này chưa ai từng gặp qua cả, cho nên tin tức này là thật hay giả cũng không thể nào mà biết được, hôm nay xem ra tin đó là thực.
Đạo diễn Lâm vui mừng vì trước đây mình không giậu đổ bìm leo, đối đãi không tốt với Thời Sênh.