"Em họ à, em bỏ Triệu Nghiên ra trước đi." Thích Minh Tuyết dịu dàng lên tiếng.
Thích Minh Tuyết bên ngoài lúc nào cũng mang theo hình tượng dịu dàng lương thiện, vậy nên cho dù Triệu Nghiên có gào lên một cách không khách khí như vậy thì cô ta vẫn không hề bộc lộ ra bên ngoài một chút tức giận nào cả.
Thời Sênh khẽ đảo con ngươi, hướng ánh mắt vô tội nhìn về phía Thích Minh Tuyết: "Chị à, không phải chị nói là chị muốn dạy dỗ cô ta một chút sao? Em…"
Thích Minh Tuyết mặt mày biến sắc, "Em họ, em nói linh tinh cái gì vây, trước đó chị không hề biết em cũng có mặt ở đây…"
"Thích Minh Tuyết!" Tiếng hét chói tai của Triệu Nghiên làm đứt đoạn lời Thích Minh Tuyết đang nói, nét mặt tối sầm lại, "Cô còn gì để nói nữa hả? Tôi biết ngay cô là loại người không ra gì mà, trước mặt anh Tống thì làm bộ làm tịch, cô là cái đồ phụ nữ không có tự trọng…"
Triệu Nghiên vừa chửi bới vừa hô hét, tất cả những lời giải thích của Thích Minh Tuyết đều bị lấn át hết.