Thời Sênh và Thư Tuyệt còn chưa tới WC, ở ngay chỗ rẽ đã gặp Trần Lục và Trình Minh.
Trần Lục bị Trình Minh nửa ôm lấy, một tay bụm mặt, tóc mái che mất ánh mắt và khuôn mặt của hắn.
Đứng đối diện bọn họ là Nhiếp Thành, Nhiếp Thành nhìn có vẻ rất tức giận.
"Trình Minh, hắn có cái gì tốt?" Nhiếp Thành chỉ vào Trần Lục, gầm lên với giọng khàn khàn, trong ánh mắt ánh lên vẻ dữ tợn.
Trình Minh gần như là rít từ trong kẽ răng mấy tiếng, "Còn tốt hơn anh."
Nhiếp Thành đột nhiên cười nhạt, giọng nói châm chọc, "Là hắn câu dẫn cậu đúng không?"
"Nhiếp Thành!" Trình Minh gầm lên.
"Tôi nói trúng rồi?" vẻ châm chọc Trên mặt Nhiếp Thành càng nặng hơn, "Cậu vẫn luôn không cưỡng lại được sự câu dẫn của người khác mà. Có phải đã lên giường nên muốn phụ trách đúng không? Trình Minh, sao cậu chẳng có chút tiến bộ nào thế?"