Thời Sênh trở lại tiểu khu thì đã sắp mười một giờ, tiểu khu im ắng, nhìn không một bóng người.
Thời Sênh dừng xe, xuyên qua khu trồng cây xanh. Trong bóng đêm, tựa hồ có tiếng bước chân chồng lên tiếng bước chân của cô.
Thời Sênh làm như không phát hiện ra, không nhanh không chậm đi về phía trước.
"Không được nhúc nhích."
Thắt lưng Thời Sênh bị cái gì đó cứng rắn đặt vào, giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền đến.
"Đem tiền, thẻ ngân hàng, di động trên người đều giao ra đây." Đối phương tựa hồ đã làm rất nhiều lần, khẩu khí rất thành thục.
"Nhanh lên." Một bóng người chuyển tới trước mặt Thời Sênh, nhưng mà thứ để sau lưng cô cũng không biến mất, hai người.
"Cướp bóc mà dám tới cướp của ông đây, lá gan rất lớn." Nói xong, Thời Sênh nhấc chân đá ra phía sau, đối phương không phòng bị, bị đạp vào chân, thân mình lui lại sau vài bước ra sau.
Một người khác thấy vậy, lập tức tấn công Thời Sênh.