Thời Sênh tiến vào văn phòng. Phong cách cả văn phòng này cô chỉ có thể dùng một chữ để hình dung.
Trắng.
Trừ bỏ mấy bồn cây trang trí, những gì lọt vào tầm mắt cơ hồ đều là màu trắng.
Thời Sênh: "..."
Cảm giác giống như mình vào bệnh viện tâm thần là sao đây?
Thư Tuyệt ngồi ở sau bàn làm việc, mặc một bộ trang phục trắng, cổ tay áo hơi hơi kéo, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Hắn hơi hơi nhấp môi, nhìn Thời Sênh.
"Thư tổng biên." Thời Sênh thu hồi ánh mắt đánh giá bốn phía, ngoan ngoãn tiến lên.
Thư Tuyệt gẩy ngón tay một phát, chuyển hướng laptop, "Cô muốn làm gì?"
Thời Sênh liếc mắt một cái, mặt không đổi sắc nói: "Thư tổng biên, tôi đang theo đuổi anh."
Thư Tuyệt từ từ đứng lên, "Cô đây là quấy rầy."
"Được rồi, vậy là quấy rầy." Thời Sênh hào phóng thừa nhận, "Mang phiền phức đến cho anh tôi cảm thấy có lỗi sâu sắc. Vì biểu đạt xin lỗi của mình, tôi mời Thư tổng biên ăn cơm."
Thư Tuyệt: "..."