"Tiểu Y?" Chú Cường nhìn Thời Sênh.
"Anh ta ngoại tình..." Thời Sênh thản nhiên đáp.
Chú Cường thay đổi sắc mặt, túm áo Tạ Ngôn, một quyền đánh ra, đấm thẳng vào mặt Tạ Ngôn.
"Ông đây ghét nhất loại người như mày, chân trong chân ngoài." Chú Cường xì một tiếng khinh miệt, "Tiểu Y nhà chúng tao có chỗ nào không tốt? Chỗ nào có lỗi với mày?"
"Khụ khụ..." Mặt Tạ Ngôn bị đánh sưng vù, khóe miệng có máu chảy ra, "Chú Cường thúc... chú nghe cháu giải thích."
"Giải thích cái gì mà giải thích? Tiểu Y sẽ đổ oan cho mày sao? Người như mày làm sao xứng đôi với Tiểu Y nhà chúng tao." Chú Cường lôi Tạ Ngôn xuống lầu.
Dưới lầu cũng nghe thấy động tĩnh, đã có người đi lên, thấy chú Cường đang xách Tạ Ngôn đi xuống thì đều hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Thằng nhãi con này dám cho Tiểu Y đội nón xanh." Chú Cường hừ lạnh một tiếng.
"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc.