Tại sao không cứu bà ta?
Thời Sênh ngẫm nghĩ, có lẽ là vì biết rằng, cho dù cứu được bà ta, bà ta cũng không sống được lâu nữa.
Nhan Ngọc vẫn cố sống là vì Nhan Miên.
Đến khi bà ta biết cô sống rất tốt thì bà sẽ chọn cái chết.
Biến mất cùng cội nguồn đã đem lại cho bà vô số bi kịch.
Thời Sênh quay lại phía trên, Tịch Phi vịn vào lan can, tóc mái dài che lấp tâm trạng trong mắt hắn.
Bất cứ người hiện đại nào nhìn thấy một người cưỡi kiếm bay lên cũng sẽ thấy khiếp sợ.
Hai người cứ đứng như vậy ở trên đó, làn gió lạnh buốt thổi qua mặt họ, Thời Sênh phủi quần áo, "Hay là… đi xuống đã?"
Tay Tịch Phi nắm chặt lấy lan can, hắn từ từ lùi lại đằng sau, thân người bỗng loạng loạng, rồi rơi vào hư không.
Thời Sênh trợn tròn mắt, bước nhanh đến túm lấy cánh tay kéo hắn lên.
"Anh làm gì vậy?" Cho dù bị dọa cũng không cần phải nhảy xuống chứ?
"… Mềm chân." Mặt Tịch Phi trắng bệch.
Thời Sênh: "…"