Ngày hôm sau.
"Bà chủ, bà muốn ra ngoài?" Người hầu trong nhà chính nhìn thấy Thời Sênh đi ra ngoài, ngăn lại kiểu cho có.
Thời Sênh trợn mắt lườm bà ta, người hầu rụt cổ lại, lùi vội sang một bên, "Phu nhân đi từ từ."
Thời Sênh dẫn một người mặc trang phục người hầu rời đi, những người còn lại thấy rất kỳ lạ, người hầu lúc nãy sao nhìn lạ mắt thế nhỉ?
Thời Sênh nghênh ngang đưa Lăng Dực ra khỏi nhà chính.
"Thế này ổn thật sao?" Lăng Dực cúi đầu theo sau Thời Sênh, hỏi nhỏ.
"Không biết."
Lăng Dực trợn mắt: "…" không biết là có ý gì?
Hắn đang đánh cược bằng tính mạng, nếu như bị người của Lãnh Viêm phát hiện ra, thì chưa nói đến chuyện nhìn thấy Anh Túc, đến mặt trời ngày mai cũng không nhìn thấy được.
"Dù sao tôi cũng không sợ chết." Thời Sênh lại phun ra một câu rất không có trách nhiệm.
Lăng Dực nhói tim, sao hắn lại có thể dễ dàng tin người phụ nữ này như vậy chứ. Bây giờ quay đầu lại còn kịp không?