Lúc Triệu Duy Duy rời đi còn ôm theo hai hộp sữa bột, biểu tình có chút mơ hồ.
Hàn Dự chờ cô ta ở bên ngoài, bên cạnh có một người thanh niên, quần áo trắng tinh, thật sự rất ưa nhìn.
Cảnh Chỉ thấy cô ta đi ra thì lập tức đẩy cửa bước vào phòng, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
"Hàn Dự… Cảnh Hề này thật kỳ quái." Triệu Duy Duy chần chừ rồi mới nói.
Hàn Dự nhìn sữa bột trong tay vợ, quả nhiên là kỳ quái thật. Bọn họ tới đây để cảm ơn, kết quả lúc về còn được mang theo hai hộp sữa bột.
Trong căn cứ, sữa bột vốn không có nhiều, trước đây toàn là Mộc Hâm cho bọn họ, nhưng giờ đã không qua lại với Mộc Hâm nữa, bọn họ đúng là đang rất cần thứ này.
Nghĩ tới Mộc Hâm, sắc mặt Hàn Dự liền trầm xuống.
"Về thôi!"
Triệu Duy Duy nhìn cửa căn phòng đã đóng chặt rồi mới cùng Hàn Dự rời khỏi.
Sau đó Hàn Dự lại phái người mang tới bốn bao gạo, coi như đổi lấy sữa bột.
…