Cảnh Chỉ cảm thấy từ sau tối hôm đó, trạng thái của Thời Sênh luôn không đúng, hay thất thần, hắn hỏi cô suy nghĩ gì thì cô chỉ trả lời rất qua loa.
"Hề Hề." Cảnh Chỉ đi tới cạnh Thời Sênh, còn chưa kịp nói chuyện thì cửa lớn bị người ta mở ra, Chúc Phong vọt vào với vẻ mặt lo lắng.
"Cảnh thiếu, đã xảy ra chuyện rồi."
Cảnh Chỉ nhíu mày, "Chuyện gì?"
"Diệp An… Diệp An và Diệp Nhiên..." Chúc Phong thở hổn hển chỉ ra ngoài, "Có người tới nói Diệp An là con của bọn họ, giờ muốn đưa bọn nó đi."
"Dẫn đường." Thời Sênh mặt không đổi sắc, xoay người đi ra ngoài.
Chúc Phong vội vàng dẫn đường cho cô.
Chỗ Diệp An đang đứng là một cái chợ, ở đây có thể tự do trao đổi vật tư, một đám người vây quanh làm cho cái chợ chật như nêm cối.
Trên đường đi, Chúc Phong nói qua tình hình với Thời Sênh.