Thời Sênh cảm thấy phiền chán, Phượng Từ vì lo lắng cho cô quá nhiều mà giờ lại trở thành một cục sắt thế này, muốn hắn thừa nhận mình quả thực rất khó.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trực tiếp ép lên giường?
Ngủ xong không biết con hàng này có tự sát luôn cho cô xem không nữa?
Ngẫm lại thì không nên làm vậy được.
"Hề Hề, em vĩnh viễn là người anh yêu nhất." Cảnh Chỉ ôm lấy Thời Sênh, dưới đáy lòng tự cảnh cáo mình rằng đây sẽ là lần cuối cùng hắn ôm cô.
"Anh không muốn ở bên em…" Giọng Thời Sênh rầu rĩ, "Vậy thì tính là yêu gì."
Cảnh Chỉ cực kỳ đau lòng, hơi thở rối loạn, nhưng câu tiếp theo của cô lại làm hắn dở khóc dở cười.
"Dù sao em cũng sẽ không buông tay, anh không đồng ý thì em không từ bỏ."
Cảnh Chỉ: "…"
…
Bên ngoài xe, Chúc Phong đứng đó với vẻ mặt quỷ dị, Hạ Thư đi tới mà hắn cũng không biết.
Hạ Thư chọc hắn vài cái, Chúc Phong mới hoàn hồn.