"Cảnh thiếu, khả năng hôm nay phải nghỉ ngơi ở trong này rồi."
Cảnh Chỉ bỏ vỏ hạt dưa vào trong túi to bên cạnh, hơi vuốt vuốt cằm. "Biết rồi."
Cậu nam sinh trẻ tuổi nhìn hạt dưa đã tách vỏ trong tay Cảnh Chỉ thì không nhịn được run rẩy, nhìn nam thần ngồi tách hạt dưa như thế thì cậu ta chỉ cảm thấy hình tượng trong lòng sụp đổ ầm ầm.
Hu hu hu, nam thần cao lãnh của cậu đi đâu mất rồi?
"Hề Hề." Cảnh Chỉ xoa tóc Thời Sênh.
Thời Sênh vốn không ngủ nên Cảnh Chỉ chạm nhẹ một cái cô đã mở mắt ra, trong đáy mắt chỉ có lý trí lạnh lùng.
Cảnh Chỉ bỏ hạt dưa vào một cái túi nhỏ, đưa cho Thời Sênh. "Đồ ăn vặt."
Thời Sênh: "…" Cô sắp bị nuôi tới phế luôn rồi.
Cái này gọi là quần áo tới thì giơ tay, cơm tới thì há mồm, chẳng khác nào cuộc sống của một con heo cả.
Thời Sênh nhận hạt dưa, nhét vào túi áo: "Hôm nay không đi tiếp à?"
"Ừ." Cảnh Chỉ đứng lên, vươn bàn tay trắng nõn về phía cô.