Diệp An không rõ mình ngất đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rất sạch sẽ.
Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng rất nóng, toàn thân nó đầy mồ hồi như vừa mới ngâm mình trong nước ra vậy.
Em gái…
Diệp An nhìn xung quanh theo bản năng.
Thời Sênh ôm Diệp Nhiên ngồi ở một góc, hai tay đang nhéo nhéo mặt Diệp Nhiên. Diệp Nhiên kêu a a y y, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.
Diệp An thở phào một hơi.
"Ục ục ục…" Nó còn chưa nói gì thì bụng đã phát ra một loạt tiếng kêu đòi ăn.
Thời Sênh ngừng véo má Diệp Nhiên, ôm con bé tới bên giường, lấy từ bên cạnh ra một bát mì ăn liền. Thời tiết thế này, dù mì đã lạnh cũng chẳng vấn đề gì.
Diệp An chưa từng cảm thấy đói như thế bao giờ, một hơi ăn sạch sẽ bát mì.
"Cảm ơn chị." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp An lộ ra một tia ngượng ngùng.
"Thừa."
Diệp An: "…" Nó đã quen với tính tình bụng nghĩ một đằng, miệng nghĩ một nẻo của cô rồi.