Huyền Phong bên kia có lẽ là sợ đến choáng váng, thật lâu cũng không phản ứng kịp.
Mãnh thú cứ như vậy liền không còn nữa rồi à?
Chém dễ dàng như chém củ cải vậy… mà đã mất rồi à!
Chúng yêu quả thật không thể tin được.
Nhưng mà lúc bọn họ tỏ ra mình không thể tin được, thì yêu bên kia đã xông tới.
Thời Sênh nhớ tới một từ rất kinh điển.
Bầy yêu loạn vũ.
Trong lòng Thời Sênh vốn đã không tốt, bây giờ có thể đại khai sát giới, vậy sao không nắm chặt cơ hội.
Thời Sênh ra sân, chỉ cần không phải là nam nữ chính, cơ bản đều là giết trong nháy mắt.
Có lẽ Huyền Phong biết tình hình không ổn, dặn dò người rút quân.
"Đi ngăn cản con nhóc kia lại!" Hồ Vương thấy Thời Sênh còn muốn xông về phía trước, lập tức sai yêu quái ở bên cạnh đi ngăn Thời Sênh lại.
Phía sau là địa bàn của Huyền Phong, bọn họ mà đuổi theo là không sáng suốt.
Thời Sênh bị ép dừng lại, khuôn mặt nuối tiếc.
Chạy trốn nhanh thật.
...