Đêm ở hồ tộc rất yên tĩnh, không nghe thấy một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Một mình Thời Sênh nằm ở trên tàng cây đại thụ lớn nhất ở hồ tộc.
Trên đầu, bầu trời đầy sao.
Con mắt cô mở to, ảnh ngược cả bầu trời hiện lên ở trong con ngươi của cô.
Ánh sao rực rỡ không cách nào lưu lại một chút tàn ảnh nào trong con ngươi của cô, cũng không cách nào tạo nên nửa phần rung động, giống như một con rối xinh xắn không có linh hồn.
Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại.
Rồi lại mở ra, ngôi sao trong con ngươi đã biến mất rồi, chỉ còn lại sự u ám hư vô.
Cô chậm rãi lấy ra một vật giống ipad, trên mặt đang nhảy ra một đống chữ cái và con số chằng chịt.
Tốc độ thật nhanh, mắt thường căn bản không cách nào thấy rõ.
Phía dưới cùng có một con số chỉ tiến độ.
78%...
Quá chậm.
Thời Sênh loay hoay một hồi, rồi cất thứ đó đi.