Từ nhà của ông cụ đi ra, Vô Trần rất là không giải thích được.
Rõ ràng là nàng cứu ông cụ kia, nhưng lại có thể không nể mặt cự tuyệt ý tốt của ông cụ như thế.
Thực sự là không hiểu trong đầu của tiểu hồ yêu này rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Nhà ông cụ ở cuối thôn, cho nên lúc rời đi, phải đi qua toàn bộ thôn xóm.
Bây giờ sắc trời đã dần dần tối, nhà nhà đều đã dâng lên khói bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Mùi thơm của thức ăn phiêu đãng ở trong thôn.
Tiếng cãi vã văng vẳng từ xa vọng lại.
Càng tới gần cửa thôn, tiếng cãi vã lại càng lớn hơn.
"Tiểu Hổ vẫn còn là con nít, nó không hiểu chuyện. Ngươi là người lớn mà vẫn so đo với một đứa bé như thế."
"Đều bớt tranh cãi một chút đi, Vương thẩm, để cho Tiểu Hổ nhà ngươi nói lời xin lỗi là xong."
"Dựa vào cái gì lại bắt Tiểu Hổ nhà ta nói xin lỗi!"