Thời Sênh ngồi một mình trong góc. Thanh Hàn dựa vào bên kia, cả người đều ẩn trong bóng đêm.
Thời Sênh quan sát bóng lưng hắn một lát, đứng dậy đi về bên hắn.
Cách vài bước thì dừng lại, "Ngươi không sao chứ?"
"... Không sao." Giọng Thanh Hàn có chút khô khốc.
Thời Sênh nhướng mày, gỡ dạ minh châu bên cạnh xuống, đi qua.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thanh Hàn, cô đưa hắn đến chỗ bằng phẳng bên cạnh, để hắn quay lưng về phía mình.
Thanh Hàn giãy giụa muốn xoay người, nhưng thân thể như nhũn ra, tứ chi càng vô lực.
Thời Sênh ấn hắn xuống, cởi xiêm y hắn ra.
"Cô nương..." Nam nữ thụ thụ bất thân!
"Yên tâm, ta không giở trò lưu manh. Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi." Thời Sênh cởi lớp áo cuối cùng ra.
Dạ minh châu chiếu sáng ở lưng hắn, phía trên xanh tím nhìn rất ghê người, ở giữa có mấy vết thương to tầm ngón tay út
Lúc này đã bắt đầu biến thành màu đen.