Lam Sơn.
Có lời đồn rằng ngọn núi này từng có người phi thăng, là một nơi được tiên nhân ban phước. Cho nên linh khí của Lam Sơn nồng đậm hơn địa phương khác nhiều.
Trong đêm đen, linh khí dày đặc như một lớp lụa mỏng bao phủ phía trên Lam Sơn.
Tới phạm vi Lam Sơn, Vô Trần lấy ngọc bội ra, "Sư phụ, người ở chỗ nào Lam Sơn?"
"Phía dưới."
Vô Trần: "..." Ta biết là ở phía dưới mà.
"Chúng ta ở ngay phía trên. Sư phụ, hay là người tự mình bay lên?" Vô Trần thử hỏi.
Đầu kia ngọc bội trầm mặc một lúc, tiếp sau đó là tiếng gió gào thét, nhưng mà tiếng gió phần phật nửa ngày, trước mặt bọn họ cũng chẳng có bóng ma nào.
Vô Trần sắp khóc ra tiếng, "Sư phụ, sư phụ, người đừng động. Con sai rồi, con đến tìm người. Người ngàn vạn lần đừng nhúc nhích."
"... Sư phụ ngươi có tật xấu gì?"
Vô Trần buông ngọc bội, không yêu thương phun ra hai chữ "Mù đường."
Thời Sênh: "..."
Tốt lắm!
Là sư phụ của Vô Trần.
Có bệnh.