"Quốc sư, chuyện này liên quan đến bộ mặt quốc gia, nếu như cô biết, thì không nên giấu diếm."
Đại thần bên cạnh đều cố gắng nhẫn nhịn, rồi bước lên trước nói với Thời Sênh.
"Nhìn không hiểu thì là nhìn không hiểu."
Giọng nói của hai người không nhỏ, người trong đại điện đều nghe thấy.
Trong lòng Lục Nhược đang có tính toán, nhưng nàng ta không nói gì cả.
"Quốc sư có lẽ nào là khinh thường món quà của bổn hoàng tử?"
Ngón tay trỏ của Thời Sênh đặt lên cằm, khóe môi hơi nhếch lên.
Minh Khâm biết cô muốn nói những lời khó nghe, đưa ánh mắt đồng tình liếc nhìn Nhị hoàng tử.
"Biết đồ này là gì không?"
"Không phải vừa rồi Chiêu nghi nương nương đã nói rồi sao?" Nhị hoàng tử không hiểu Thời Sênh có chủ ý gì, "Thứ đồ này gọi là đồng hồ."
Nụ cười trên gương mặt Thời Sênh trở lên rạng rỡ, "Sinh nhật người ta lại tặng đồng hồ. Ngươi muốn sửa tên đổi họ, nhận giặc làm cha hả?"
Tặng đồng hồ….
Tiễn người chết. (*)