Thời Sênh tựa người vào tường, ánh mắt mơ hồ lạc trên giá sách trước mặt.
Nhưng trong đầu lại toàn nghĩ về những lời nói của Minh Khâm.
Có phải hắn có ký ức rồi?
Không đúng.
Thời Sênh lắc đầu.
Nếu hắn có ký ức thì không thể không nói gì.
Như vậy, là hắn đã trải qua rất nhiều thế giới, nên sinh ra một loại bản năng?
Từ buổi tối cô lột sạch đồ của hắn đó, cô đã biết, hắn chính là Phượng Từ.
Trên người hắn có một luồng khí rất yếu ớt.
Bắt đầu từ thế giới của Tần Ca, lúc đó cô cũng có cảm nhận được, nhưng lúc đó còn yếu ớt hơn ở thế giới này.
Như vậy có thể nói, theo thế giới mà họ đã đi qua, thì sẽ càng ngày càng mãnh liệt hơn?
"Lạch cạch!"
Đồ đạc rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh lanh lảnh chói tai, làm đứt mạch suy nghĩ của Thời Sênh.
Cô nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Một đứa bé nằm sấp trong giá sách, ánh mắt long lanh mở to, đang nhìn về phía cô.