Trả lời như vậy, không những đến tay Trang đại nhân và Vũ Văn Tuần.
Mà còn đến tay một người khác nữa.
Người đàn ông áo trắng đứng trên cửa sổ, thân như cây ngọc, mái tóc đen được buộc lên một nửa, dùng Bạch Ngọc Quan để cố định, nửa còn lại rủ xuống phía sau.
Người đàn ông đọc lại những gì viết trên giấy, giọng nói có kèm theo cả ý cười, "Trang Quỳnh này thú vị thật."
"Cái gì mà thú vị, chủ nhân, nàng ta làm thế này không phải là tự sát sao?" Thiếu niên hầu hạ bên cạnh lắc đầu.
"Vũ Văn Tuần không dám động đến nàng ta." Người đàn ông quay người, một gương mặt tuấn tú vô song bất ngờ hiện ra trước mặt.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, kèm theo nụ cười nhàn nhạt, một đôi mắt hoa đào ấm áp, tình cảm, như mùa xuân đang phảng phất nơi đây.
Cảm giác đầu tiên cho người khác, đây chính là một người đàn ông ấm áp.
Ấm áp đến mức hận không thể dâng hiến tất cả mọi thứ cho anh ta.