Thời Sênh không có việc gì nên về nhà một chuyến, kết quả bà Kiều vừa thấy cô đã chửi mắng ầm ầm.
Ông Kiều không có nhà, cô quay người đi luôn.
Cô về không phải để nghe chửi.
Bà Kiều giữ chặt tay cô: "Kiều Sơ, hai tháng này mày lêu lổng ở đâu? Nhà cũng không thèm về, mày không cảm thấy xấu hổ như mấy đứa con gái khác à? Tao không cho mày tiền, mày lấy tiền ở đâu ra? Có phải ra ngoài học mấy con tiểu yêu tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông không…"
Thời Sênh đứng ở cửa, mặt mũi lầm lì. Đây là lời mà một người mẹ nên nói với con gái sao?
Cô trở về, chưa được hỏi han một câu đã bị chửi sấp mặt rồi, còn nghĩ ra đủ thứ kịch bản hay ho.
Hắt nước bẩn lên người con gái nhà mình thì tốt lắm sao?
Thật ra, Kiều Sơ mới là con rơi được nhặt về nuôi đi.
"Bỏ ra."
"Hôm nay mày không nói rõ ràng, tao sẽ không cho mày đi. Rốt cuộc mày làm gì ở bên ngoài?" Bà Kiều lớn giọng chất vấn.