Liễu Nhứ tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc màn trên đầu, hoa văn tinh xảo, cô ta thấy hơi giật mình.
Cô ta đang ở chỗ nào?
Châu Chí đâu?
Đã lâu lắm rồi cô ta chưa từng nằm ngủ trên một chiếc giường êm như vậy.
Liễu Nhứ từ trên giường ngồi dậy, ngó nhìn thân thể mình. Cô ta đã được thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương trên người cũng đã được xử lý.
Cô ta được ai cứu sao?
Liễu Nhứ xuống giường, lê từng bước từng bước ra cửa.
"Kẹt kẹt..."
Ánh sáng bên ngoài len vào trong, một màn đen bỗng bị đẩy lùi.
Liễu Nhứ hoảng hốt lùi người về sau một bước, chân sau tự nhiên mềm nhũn, rồi ngã nhào trên đất.
Phó Diệc Vân được người hầu đẩy vào trong phòng. Hắn giơ tay ra hiệu cho người hầu đi ra.
Người đó lui ra ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.
Liễu Nhứ sững sờ nhìn người mới vào, cô ta không quen người này...
"Ngươi... là ai?"
Phó Diệc Vân đẩy chiếc xe lăn, dừng lại trước mặt Liễu Nhứ .