Ma Giáo bị bao vây đã một tháng. Mới sáng ngày ra, Thời Sênh đã nghe thấy người trong Ma Giáo hình như rất hưng phấn.
"Giáo chủ, Giáo chủ, cô dậy chưa?" Thính Phong đập vào cánh cửa phành phạch.
Thời Sênh kéo cánh cửa ra, "Chuyện gì thế?" Vừa mới sớm ra không để cho người khác ngủ.
"Bên dưới đang nội chiến, giáo chủ có muốn đi xem không?" Gương mặt Thính Phong vô cùng kích động.
Thời Sênh chau mày.
Nội chiến cái gì?
"Đi thôi, đi thôi!" Thính Phong to gan hét lớn, còn dám giơ tay kéo Thời Sênh.
Con chó nhãi nhép từ trong phòng bò ra, đung đưa lúc lắc đi theo sau Thời Sênh, nhưng đến bậc thềm xuống núi thì nó bỗng nhiên dừng lại.
Cao quá không xuống được.
Thời Sênh đi qua cổng núi, ngẩng đầu nhìn, bị bóng người cao to phía trên hù chết khiếp.
"Dục Vũ chuyển nhà rồi à?" Trước đây, không phải Dục Vũ đều đứng trên nóc nhà sao? Sao bây giờ lại chạy tới cổng núi để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt?