Kiếm pháp của Giang Trạm không tốt lắm, điểm mạnh của hắn là nội lực trong cơ thể vô cùng thâm hậu.
Thời Sênh nheo mắt xem hai người bọn họ đánh nhau.
Giang Trạm dường như đã nghiên cứu kiếm pháp của Phó Diệc Vân, có thể dễ dàng phá chiêu.
Phó Diệc Vân cũng không ổn, nhưng ta hắn vẫn vững vàng giữ thế thượng phong.
Động tác của hai người bọn họ nhanh đến mức như nhìn không rõ.
Chỉ có thể nhìn được sự giao hội của hai bóng người một đen một trắng, tách ra, rồi lại hợp vào…
"Choang…"
"Cạch!"
Giang Trạm hất tung người lên cao, rồi ngã nhoài xuống đất, thanh Xích Tiêu Kiếm rơi xuống ngay bên cạnh.
"Hay!"
Người phía dưới lập tức đứng lên vỗ tay rầm rầm.
Giang Trạm nhặt thanh Xích Tiêu Kiếm lên, chống tay xuống đất để đứng dậy, khóe miệng hắn có vệt máu chảy ra.
"Đa tạ." Phó Diệc Vân bình tĩnh nhìn Giang Trạm.
Giang Trạm lau miệng, cứng mồm nói: "Hôm nay chẳng qua là ông nhường ngươi thôi."