Thẩm Giai Âm đợi mấy ngày liền, đều không có động tĩnh của Thời Sênh.
Mỗi ngày cô ấy ra ngoài đều có Úc Tửu đưa đón. Bên cạnh Úc Tửu lại có không ít người đi theo, cưỡng ép đưa cô ấy đi căn bản không thực tế.
"Sao hả, bảo cô gọi người cũng không gọi ra được?" Doãn Mạch đứng ở ban công, trong tay cầm rượu vang, nửa cười nửa không cười nhìn Thẩm Giai Âm.
Thẩm Giai Âm chỉ mặc một chiếc váy hai dây, lại cũng không lộ chỗ nào.
Tóc buông xõa, vừa hay chặn phần da lộ ra hơi nhiều trên vai. Cô ta đứng nghiêng trong phòng khách đối diện, nghe thấy lời nói gần như chế giễu của Doãn Mạch, sự bực bội trong lòng càng dâng lên.
"Anh lợi hại như vậy, sao anh không tự mình đi."
"Cô gái đó rất đề phòng tôi." Doãn Mạch đi vào phòng khách, "Thẩm Giai Âm, hay là cô mềm lòng rồi?"