Úc Tửu tỉnh lại đã ở bệnh viện rồi.
Trên người đều bị băng bó.
Anh chỉ nhìn thấy người đàn ông râu quai nón, không nhìn thấy Thời Sênh.
"Cô ấy đâu?" Phản ứng đầu tiên của Úc Tửu chính là hỏi Thời Sênh.
Người đàn ông làm động tác im lặng với Úc Tửu, chỉ chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.
Úc Tửu quay đầu nhìn, Thời Sênh cuộn trên ghế ngủ ngon lành rồi, trên mặt có chút mệt mỏi.
"Ôm cô ấy tới đây."
"A?"
"Ôm cô ấy tới đây." Úc Tửu lặp lại.
Người đàn ông râu quai nón đi vòng tới bên kia, thử đụng vào Thời Sênh, thấy cô không có phản ứng, mới ôm cô lên.
Thời Sênh đột nhiên hơi nhíu mày, tư thế muốn tỉnh lại. Người đàn ông râu quai nón đi nhanh như tên bắn tới bên giường, đặt Thời Sênh xuống.
Khuôn mặt đang chau lại của cô đột nhiên giãn ra, chủ động cọ cọ về phía Úc Tửu.
Úc Tửu lay lay mấy cái rồi kéo cô vào lòng, sau lưng vì dùng lực, nên hơi đau.
"Cậu chủ…"