Mang Cổ Tô từ chỗ của đại nhân về, ta chỉ muốn đem hắn chốt vào một chỗ.
Nhưng hắn lại làm ra bộ đáng thương nhìn ta, "Đới Nguyệt, nàng ta dựa vào cái gì chiếm lấy sư huynh."
Ta: "..."
Bởi vì Linh Ước công tử là chính quân mà đại nhân cưới hỏi đàng hoàng a!
Ta vắt khô chiếc khăn, đi tới trước mặt hắn, giúp hắn lau mặt, "Đại nhân đã từng nói qua, ngươi đừng tới gần Linh Ước công tử quá. Ngươi đứng nói chuyện với hắn là được, tại sao ngươi luôn không nhớ được, cứ muốn bổ nhào lên trên người hắn thế."
Cổ Tô lại càng ủy khuất hơn, "Nhưng mà hắn là sư huynh của ta a."
Nhất thời ta không biết nên nói tiếp như thế nào.
Giống như từ nhỏ hắn đã sống với Linh Ước công tử, có tâm lý ỷ lại thì cũng rất bình thường.
Sau này vẫn nên nhìn hắn nhiều hơn một chút, không để cho hắn nhìn thấy Linh Ước công tử là được.
Những ngày ở trên núi trôi qua rất là nhàn nhã, đã lâu cũng không biết bây giờ bên dưới núi cuộc sống như thế nào.