Thời Sênh thử kéo tay của Linh Ước. Linh Ước chỉ rụt lại một chút, cũng không có giãy ra. Cô lập tức được đằng chân lân đằng đầu, kéo cả tay hắn về.
Tay nàng rất mềm, rất ấm áp.
Giống như rất nhiều năm trước, hắn ôm bếp sưởi trong đêm tuyết giá lạnh.
Ấm áp đến tận đáy lòng.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn về phía nữ hoàng, vẻ mặt ngông cuồng, "Bệ hạ lo nhiều rồi, nếu ta muốn làm phản, thì người đã sớm xuống đài rồi. Linh Ước là người của ta, ai dám đụng vào một sợi lông tơ của hắn, liền để mạng lại bồi thường."
Trong lòng Linh Ước run lên, cảm giác yêu thương nồng đậm tỏa ra từ trong trái tim lan đến khắp nơi trong cơ thể.
Đây là yêu thương sao?
Tại sao hắn lại có cảm giác như vậy.
"Quân Ly Ưu ngươi làm càn." Nữ hoàng tức giận đến mức thở hổn hển rống to.
Thời Sênh nhếch môi cười, ác ý nơi đáy mắt không che giấu chút nào, "Nếu người muốn ngồi ổn trên ngai vàng nữ hoàng này, thì biện pháp tốt nhất là đừng đi khiêu khích ta."