"Đại nhân, vị công tử này..."
Đại phu mồ hôi lạnh đầm đìa chẩn bệnh. Ánh mắt của thừa tướng đại nhân cũng sắp có thể kết thành băng rồi, thật đáng sợ.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Đới Nguyệt nhắc nhở đại phu.
Đại phu lau lau mồ hôi trên trán, "Thứ mà vị công tử này trúng phải chính là Thiên Kiều Hoan có tính chất mãnh liệt, không có giải dược..."
"Cạch!" Chén trà bên cạnh Thời Sênh bị cô quét xuống đất, "Đám người kia thật to gan."
"Đại nhân..." Ánh Nguyệt kêu một tiếng.
Thời Sênh hít thở sâu một hơi, "Thật sự không còn cách nào sao."
Đại phu kiên trì lắc đầu, "Công tử cũng không phải là trực tiếp trúng Thiên Kiều Hoan, mà là một loại Hợp hoan tán có dược tính ôn hòa hơn xung đột với một loại dược vật có sẵn trong cơ thể của công tử được gọi là Tu Hòa Thảo..."
Đại phu dừng lại một chút, dư quang liếc nhìn vẻ mặt của Thời Sênh, cẩn thận trả lời, "Dược tính của loại thuốc này, còn lợi hại hơn trực tiếp trúng Thiên Kiều Hoan."