Lục Thanh Vận căn bản là không quan tâm đến khói thuốc súng giữa hai người phụ nữ, nhấc chân rời đi.
"Lục tiên sinh, lúc nào cũng hoan nghênh anh đến bao nuôi tôi a!"
Thời Sênh lãnh đạm hướng về phía Lục Thanh Vận hét một câu.
Bước chân của Lục Thanh Vận ngừng lại mất nửa giây, sau đó lại bước đi như thường, đi mấy bước thì biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Không còn Lục Thanh Vận ở đây, Đường Nghiên cũng không đoan trang nữa:
"Có phải là cô nhìn vào tiền của anh Thanh Vận hay không? Tôi nói cho cô biết, anh Thanh Vận tuyệt đối sẽ không nhìn đến cô đâu, gia thế đó của cô đến gót giày của anh Thanh Vận cũng không so được."
Không đợi Thời Sênh nói gì, Đường Nghiên hung hăng trừng mắt với cô một cái rồi quay đầu chạy đuổi theo Lục Thanh Vận.
Thời Sênh day day mi tâm, loại chuyện phải đeo bám để lấy hảo cảm của nhân vật phản diện thế này quả nhiên là phí lực mà không đạt được kết quả tốt.
Thời Sênh cảm thấy hôm nay cô không nên ra ngoài, cô từ nhà vệ sinh quay lại, vẫn chưa đến ghế lô đã thấy quanh ghế lô đó có không ít người, tiếng nói ầm ầm ĩ ĩ rất lớn.
Không dễ gì mới chen được vào, đập vào mắt đã là một mảng bừa bãi, đồ sứ vỡ tung toé, bắn khắp nơi trên mặt đất.
Hạ Mãn ngồi trên mặt đất, một tay che đầu, giữa các kẽ tay có dòng máu chảy ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
"Tiểu Mãn, thật sự là xin lỗi, chị không cố ý đâu."
Hạ Huyên giơ tay muốn đỡ Hạ Mãn đứng lên, trên mặt đầy vẻ áy áy:
"Chị không nghĩ là em đứng không vững, Tiểu Mãn em bị chảy máu rồi, chị đưa em đến bệnh viện nhé, đều tại chị không tốt."
Hạ Mãn lạnh lùng giằng tay cô ta ra, thanh âm khan khàn u ám:
"Hạ Huyên, cô diễn đủ rồi thì cút đi."
"A, người này sao lại không biết tốt xấu như thế? Ban nãy tôi thấy cô ta luôn đẩy cô gái này, ai biết là chính mình lại không đứng vững, tự mình bị ngã, bây giờ còn trách người ta."
"Đó không phải là Hạ Huyên sao?"
"Hạ Huyên là ai?"
"Đến Hạ Huyên cô cũng không biết sao, nữ thần quốc dân đó!"
"Trời ơi, không nhìn ra lại là nữ thần quốc dân, nữ thần thật là dịu dàng. Cô gái kia là ai thế? Lại dám nói như thế với nữ thân, để cho nữ thần phải uỷ khuất rồi."
Người khắp bốn phía chỉ chỉ chỏ chỏ vào Hạ Mãn, đồng thời biểu thị sự tức giận, lại bởi vì nhìn thấy nữ thần mà kích động.
May mà những người đến đây ăn cơm đều là người có thân phận, không làm ra chuyện khác người nào.
"Tiểu Mãn, đều là do chị sai rồi, em đừng tức giận nữa có được không, chúng ta đi đến bệnh viện trước đi, để lại sẹo thì không hay đâu."
Hạ Huyên bày ra bộ dạng chị gái tốt, lo lắng và lúng túng nhìn Hạ Mãn.
Biểu tình trên mặt cực kỳ tốt đẹp, xứng đáng với người ở vị trí ảnh hậu.
Đúng lúc Thời Sênh chuẩn bị qua đó thì Đường Ẩn từ trong đám người tiến vào, một tay đỡ Hạ Mãn lên, chắn trước tầm nhìn của bên ngoài, trên mặt không có biểu tình gì cả, ánh mắt vô cùng lạnh lùng:
"Hạ tiểu thư, cô thân là nhân vật của công chúng, phải chăng là nên chú ý trường hợp một chút? Chỗ này là chốn tư nhân, cô thu hút sự chú ý của nhiều người như vậy là ý gì đây?"
Câu nói này của Đường Ẩn một chút cũng không khó hiểu, có thể ở đây ăn cơm, có ai mà không phải là tinh hoa chứ?
Lập tức, mấy người có tâm tư đó đều rẽ đi mấy ngả.
Hạ Huyên dễ dàng nhận thấy tầm nhìn bốn phía có chút thay đổi, đáy lòng thầm hận, trêm mặt vẫn không thể không làm ra thần sắc dịu dàng:
"Vị tiên sinh này… tôi là chị gái của Tiểu Mãn, chỉ là muốn dẫn Tiểu Mãn đến bệnh viện để khám vết thương thôi, không có ý gì khác, dù sao thì trên mặt con gái mà để lại sẹo thì không được tốt đâu."
Hạ Mãn cười lạnh, người phụ nữ này hận cô ta đến chết, bây giờ lại bày ra cái diện mạo thế này, đúng là đồ độc ác.
Hạ Mãn nhìn thấy Thời Sênh ở trong đám người, cắn cắn răng không tiến lên cho Hạ Huyên hai cái tát mà nói với Đường Ẩn:
"Chúng ta đi thôi."
Đường Ẩn dìu Hạ Mãn đi ra ngoài.
"Tiểu Mãn…"
Hạ Huyên kéo Hạ Mãn lại:
"Chị nghe nói em muốn làm diễn viên, trong tay chị có mấy kịch bản, nếu như em muốn…"
Hạ Mãn không chút khách khí đẩy cô ta ra, cười lạnh:
"Đây là đang bố thí cho tôi sao? Thật là để cho cô hao tổn tâm huyết rồi, đáng tiếc, tôi không cần."
"Hạ Mãn, sao em lại nói với chị của mình như thế chứ?"
Một đạo âm thanh trầm thấp vang đến.
Thân hình cao lớn rắn rỏi của Tịch Mặc từ trong đám người bước vào, gương mặt tuấn tú u ám, đặc biệt là lúc nhìn thấy Hạ Mãn đang được Đường Ẩn dìu, sát khí âm ỉ tràn ra khắp người, khiến cho người bốn xung quanh muốn chào hỏi cũng từ từ lui ra sau.
Hạ Mãn nhìn thấy Tịch Mặc, sắc mặt vốn có chút nhợt nhạt trực tiếp tái mét, nhưng vẫn ngoan cố nhìn thẳng vào Tịch Mặc, giống như ai di chuyển ánh mắt trước là người đó thua vậy.
"Xin lỗi chị gái em đi."
Tịch Mặc sầm mặt nói.
"Xin lỗi? Dựa vào cái gì?"
Thanh âm của Hạ Mãn có chút vỡ vụn.
"A Mặc, không sao đâu, em ấy là em gái của em."
Hạ Huyên bước lên trước kéo Tịch Mặc, vô cùng rộng lượng nói.
Nhưng câu này không phải là đang gián tiếp nói người sai là Hạ Mãn sao? Bởi vì cô ta là chị gái cho nên cô ta nhường nhịn em gái vô cớ gây rối của mình, xem cô ta là một người rộng lượng biết bao!
"Em dung túng cho cô ấy như thế, cô ấy đến trời cao đất dày cũng không biết đâu."
Tịch Mặc ánh mắt lạnh lẽo quét đến phía Đường Ẩn, người đàn ông này anh ta thật sự là đã xem thường rồi, lại dám câu dẫn Hạ Mãn…
Kỳ thực là Đường Ẩn có chút lo lắng, công ty của bọn họ vẫn chưa mở, nếu như đắc tội Tịch Mặc, bọn họ làm sao có thể còn chỗ đứng ở Thanh Thị đây?
"A Mặc, em ấy là em gái duy nhất của em, em không nuông chiều nó thì còn có ai nuông chiều nó đây?"
Hạ Huyên uyển chuyển quở mắng một tiếng, đáy lòng lại đang vô cùng đắc ý, Hạ Mãn, cô bây giờ lấy cái gì ra để có thể tranh với tôi đây?
Chỉ cần lấy được cổ phần trên tay của Hạ Mãn, Hạ Huyên sẽ triệt để dẫm cô xuống dưới gót chân.
Tịch Mặc sao không hiểu được ý tứ của Hạ Huyên đối với Hạ Mãn chứ, thế nhưng Hạ Mãn lại làm anh ta tức giận rồi, bây giờ anh ta diễn kịch với Hạ Huyên, coi như là nghiêm phạt Hạ Mãn.
"Em tốt, người khác chưa chắc đã cảm kích đâu."
Hạ Huyên tủi thân nhìn Hạ Mãn:
"Tiểu Mãn… em đi cùng chị đến bệnh viện nhé, em thân con gái một mình đi với người đàn ông xa lại này chị không yên tâm."
Câu này rõ ràng là âm thầm ám chỉ Hạ Mãn và người đàn ông xa lạ này không rõ ràng.
Quả nhiên, Tịch Mặc nghe xong câu này ánh mắt nhìn Đường Ẩn càng thêm lạnh lẽo.
"Đường Ẩn, anh muốn nhìn thấy Hạ Mãn chảy máu đến chết sao?"
Thời Sênh bộ dạng đóng cửa xem kịch, hô lên với Đường Ẩn một câu.
Sự chú ý của mấy người lập tức bị Thời Sênh thu hút.
Hạ Huyên vẫn chưa quên chuyện lần trước, người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu, bây giờ lại cùng một đám với con Hạ Mãn đáng ghét này.
Sắc mặt Tịch Mặc đương nhiên cũng không đẹp đẽ gì, anh ta không biết cô dùng thủ đoạn gì để Hạ Mãn thay cô bồi thường hợp đồng, trong mắt anh ta, Thời Sênh chính là kẻ đã phản bội.
Đối với người phản bội mình, từ trước đến nay anh ta chưa từng nhẹ tay.
Vốn dĩ muốn giáo huấn cô một trận thật tử tế, ai mà biết sau khi cô huỷ bỏ hợp đồng xong liền không ở lại trong ngành giải trí nữa, anh ta muốn giáo huấn cô cũng không có cách nào mà dùng được.
"Đi thôi, chuẩn bị đứng ở chỗ này làm bình hoa sao? Cứ cho là anh muốn làm, người ta cũng không trả tiền đâu!"
Thời Sênh nhìn hai người đứng yên bất động, thúc giục một tiếng.
Hạ Mãn biết được Thời Sênh không có ác ý gì, cũng không tính toán với cô, kéo kéo Đường Ẩn mấy cái. Hạ Huyên bước qua phía cô, vẫn muốn ngăn lại.
"Hạ tiểu thư, em gái cô bây giờ chảy máu sắp chết rồi, cô còn muốn ngăn cô ấy lại, tôi thấy cô là đang muốn cô ấy chết đúng không?"
Thời Sênh bước lên trước một bước nói.
Quần chúng xung quanh: "…"
Các người đúng là một bọn với nhau đúng không? Ngữ khí này sao lại gợi đòn như thế?
Lần này Hạ Huyên không dám ngăn Hạ Mãn nữa, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ba người họ đi mất, trong lòng đầy sự thù hận, lại là người phụ nữ này, đáng ghét.
Tịch Mặc lặng lẽ nhìn, không biết là đang nghĩ cái gì.