"Thụy Y Điện hạ đi thong thả." Nữ hầu tiễn Thụy Y ra khỏi thư phòng.
Hắn vừa ngâng đầu lên chợt nhìn thấy một nữ sinh đứng ở phía xa, quần jeans, áo sơ mi, mái tóc xõa tự nhiên ở hai bên, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, chiếu lên người cô.
Có vẻ như cô không được vui, cơ thể lui về chỗ khoảng tối ở phía sau.
Khi cô ngẩng đầu, đúng lúc đụng vào tầm mắt của hắn.
"Thụy Y Điện hạ." Lương Cách bị Thụy Y nhìn đến giật mình, cúi đầu hành lễ.
Thụy Y nhăn mày, không nói gì, bước bước dài rời đi.
Trước mặt Thời Sênh, Thụy Y có thể không chú ý đến hình tượng của mình.
Nhưng ở bên ngoài, hắn vĩnh viễn là một quý công tử cao quý hơn người.
Sau khi Thụy Y rời đi, Lương Cách mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn và Thụy Tuyết quá giống nhau.
Cô vẫn chưa thở hết hơi, sau lưng chợt vang lên một giọng nói yếu ớt, "Cô sợ tôi lắm sao?"
Lương Cách giật mình ngã người vào trong vùng nắng, ánh sáng bao trùm khắp cơ thể cô.