"Ngải Duy bệ hạ."
Sau lời nói của Phí Kỳ, đèn trong thành cổ tối dần đi, chỉ để lại đèn cửa lớn và hai bên thảm đỏ.
Trong ánh mắt nghi hoặc, tò mò, phức tạp của mọi người, một cô gái nhỏ xinh xuất hiện ở cửa lớn.
Trên người mặc lễ phục rườm rà, phía sau có người hầu đi theo, tia sáng chiếu lên người cô, vô cùng hoa lệ.
Ngải Duy hơi căng thẳng, đi thong thả vào trong.
Thời Sênh đứng gần phía trước, làn váy đen dài đơn giản làm cô nổi bật trong đám đông mặc lễ phục xa hoa này.
Ngải Duy liếc mắt nhìn thấy cô. Đại khái là không muốn mất mặt trước Thời Sênh, cô ta ưỡn ngực, đi lên đài cao.
Lúc đi ngang qua Thời Sênh, cô ta còn cố ý thả chậm bước chân.
Ngày hôm qua, khi cô ta biết thân phận của Di Nại cao quý như vậy, đáy lòng có chút cảm xúc khó nói lên lời.
Nhưng hôm nay, cô ta cảm thấy thân phận mình hơn hẳn một bậc rồi.
Đây gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.