Thời Sênh đói đến mức không muốn ra khỏi cửa, trước đó Lương Cách gửi cho cô một tin nhắn, nói là đã xin phép nghỉ học cho cô, cô cũng không cần phải đến trường.
"Sao anh lại bị thương?" Thời Sênh nhìn Tây Ẩn thoải mái ung dung ngồi trên ghế sô pha, hoàn toàn không có khái niệm đang ở nhà người khác.
Rõ ràng hắn thích nghi tương đối nhanh.
Tây Ẩn ngẩng đầu, trên lông mày như kèm theo cả ý cười, "Cô muốn giúp tôi báo thù để lấy lòng tôi à?"
"Nếu như vậy có thể lấy lòng anh được, thì tôi không ngần ngại." Thời Sênh trả lời hắn một cách chắc chắn.
Giết một người thôi mà, có gì khó đâu.
Khóe mắt Tây Ẩn đột nhiên hiện lên tia coi thường, làm Thời Sênh tức giận, hắn biểu hiện như vậy là có ý gì.
Không tin cô hay là không tin tưởng cô.
"Anh nói đi, là ai làm, ông đây sẽ giết chết hắn ngay lập tức." Thời Sênh đi lại bên hắn, một tay đặt lên chiếc ghế sô pha, khí thế hừng hực nói với hắn.