"Không phải là cố ý." Giỏi lắm, lại là câu nói này.
Nữ chính đại nhân có phải cô định đem câu nói này thành châm ngôn cuộc sống không!
"Mấy ngày trước, điện Nguyệt lão bị cháy, dây tơ hồng của cô tự động nối liền với Đông Kính, đây là ý trời." Tử Hoàn lãnh đạm lên tiếng.
Cháy...
Vớ vẩn, kiếm cớ có tâm chút đi.
Thần giới phải cần lửa gì mới có thể cháy được, ít nhất phải là Tam muội chân hoả trong truyền thuyết chứ?
Thế nhưng cái tên thiểu năng nào dám chơi Tam muội chân hoả ở thần giới?
"Ta không quan tâm là ngươi có cố ý hay không, hậu quả đó các ngươi phải gánh vác."
Nguyệt Dao thò đầu ra từ đằng sau Tử Hoàn, nhỏ tiếng nói: "Sao cô có thể trách ta chứ."
Ha! Em gái này!
Thời Sênh lạnh lùng quét mắt qua, Nguyệt Dao bị doạ lập tức rụt đầu lại, trái tim "bịch bịch bịch" như sắp nhảy ra ngoài.
Ánh mắt của cô gái này thật đáng sợ.