Phong Cẩm loại bỏ cấm chế trên người, giang tay vòng lấy Thời Sênh, khẽ mắng, "Cô điên rồi à?"
Cô ấy cưỡng ép đụng chạm mình như thế, không cẩn thận sẽ tan thành mây khói.
Cảm giác thiêu đốt trên người Thời Sênh khi được Phong Cẩm ôm lấy liền đã giảm xuống, biến thành một cảm giác thoải mái mát mẻ.
Thời Sênh nửa tựa vào ngực hắn, tay vẫn nắm lấy cổ tay hắn, linh lực không ngừng tuôn vào trong cơ thể hắn, cảm giác quen thuộc đó khiến cô kích động tới mức suýt chút nữa nhảy lên.
Nhưng cô cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm dựa vào hắn, thật sự không động đậy được.
Phong Cẩm nhíu mày, cảm giác quen thuộc trong lòng đó càng ngày càng mãnh liệt, hắn vô thức ôm chặt cô.
Trong lòng lại giống như bị ngọn lửa tức giận thiêu đốt, rốt cuộc cô có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không.
Làm hắn tức chết mất.
"Bỏ tay." Phong Cẩm vẫn có thể cảm giác được sức mạnh đó truyền vào qua cổ tay, nhưng không nhiều như trước nữa.