Trở về khu chung cư của Phong Cẩm, xe của Phong Cẩm còn chưa vào tiểu khu, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, nhiệt độ xung quanh liên tục giảm thấp, giống như mưa bão sắp tới.
Thời Sênh không biết ra làm sao nhìn hắn, đang yên đang lành sao nói biến sắc là biến sắc thế?
Lên đến trên nhà, Thời Sênh mới biết vì sao bộ dạng của hắn lại như muốn giết người như thế.
Cửa nhà Phong Cẩm mở rộng, bên trong bị lật tung lộn xộn, rõ ràng bị trộm rồi.
Phong Cẩm không nhìn những thứ đó, đi thẳng về căn phòng bên cạnh phòng sách.
Cửa phòng của căn phòng đó cũng mở tung, Phong Cẩm không ngăn cản cô vào, nhưng Thời Sênh vừa vào trong đã cảm thấy có một luồng sức mạnh rất khó chịu, cô tự động lùi ra cửa, ngó đầu nhìn vào bên trong.
Căn phòng rất đủ sáng, bốn bức tường đều đặt giá treo, bên trên bày rất nhiều món đồ kỳ quái.
Gì mà kiếm gỗ đào, tiền đồng…
Ở chính giữa còn đặt một chiếc đỉnh.