Vì bên ngoài đang mưa to nên Phong Cẩm không đi ra ngoài mà chỉ đi một vòng trong biệt thự.
"Phong tiên sinh, có chỗ nào không bình thường sao?" Ông cụ trông thấy dáng vẻ phiền muộn của Phong Cẩm, trong lòng không ngừng bồn chồn lo lắng.
Tối qua do ánh sáng không rõ nên ông chưa nhìn rõ người thanh niên này, chỉ cảm thấy hắn là một người rất đẹp trai, tính cách khá lạnh lùng.
Thế nhưng đến sáng hôm nay ông mới ngạc nhiên nhận ra rằng, người thanh niên này không phải là người hiền lành gì, cũng không biết bản thân tìm hắn đến đây liệu có đúng hay không.
"Gần đây chỗ ông có ai bị mất tích không?" Phong Cẩm trừng mắt cảnh cáo Thời Sênh đang đứng sau lưng ông cụ, không biết muốn làm gì.
"Không có." Ông cụ trả lời rất nhanh, "Biệt thự chỉ có mấy người đây thôi, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy, không có ai mất tích cả, Phong tiên sinh hỏi chuyện này àm gì?