Phong Cẩm nhân lúc ông cụ đang ở phía trước dẫn đường, hạ thấp giọng xuống nói với Thời Sênh: "Đừng có làm loạn nữa."
Thời Sênh xoay thiết kiếm giống như quạt điện vậy, cả khuôn mặt lộ rõ một biểu cảm 'tôi không nghe thấy gì, tôi cứ thích làm loạn đấy, có bản lĩnh thì hắn giết chết tôi đi."
Phong Cẩm cảm thấy bản thân dẫn cô ấy đến đây đúng là một sai lầm vô cùng lớn.
Bây giờ mà nhét cô ấy lại thì không kịp nữa rồi.
Hắn định sử dụng quỷ khế, ép buộc khống chế cô ấy.
"Anh dám, anh có tin là tôi với anh chết cùng chết không?" Lời nói uy hiếp của Thời Sênh một lần nữa lại vừa xuất hiện trong suy nghĩ của hắn, liền nói hắt lại, "Dù sao tôi cũng không sợ chết."
Thời Sênh: "…"
Thỏ con bị ép đến đường cùng còn phải quay ra cắn người, huống hồ là một con ma.
Cho dù giữa bọn họ là khế ước chủ tớ, nhưng nếu như cô ấy chết cùng chết với hắn thì tỉ lệ thành công vẫn rất lớn, vả lại trong tay cô ấycòn đang có thanh kiếm đó.