Thời Sênh bị khí thổi bay ra xa, đụng vào bức tường thành đằng sau, trong lỗ tai là tiếng kêu ong ong, một lúc sau mới khôi phục lại bình thường.
Tâm can Thời Sênh nhảy nhót loạn lên, giống như từ trong lồng ngực cô nhảy ra.
Đùng! Đùng! Đùng!
Giống như nổi trống.
Ánh mắt của cô hơi ngẩn đi, nhìn về trung tâm phát nổ.
Nơi đó trống không, chỉ có khói bụi màu đen từ trên trời bay xuống.
Số người bị nổ khi nãy không hề ít, nhất thời tiếng kêu rên vang lên khắp nơi.
Cảnh tượng xung quanh giống như một ống kính quay chậm, từng cảnh từng cảnh hiện ra trước mắt Thời Sênh.
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, dường như cô đang nghe thấy có tiếng người đang gọi Điện chủ.
Thanh âm đó kinh hoàng mà khàn khàn.
Xuyên qua màng nhĩ cô, đến thẳng nơi sâu nhất trong linh hồn.
Thời Sênh khó khăn giật giật con ngươi, thứ lọt vào mắt cũng chỉ có một màu xám xịt.
"Điện chủ ở đây, Điện chủ…"