Chuyện của Tần Lang Nguyệt, tất nhiên Thời Sênh không biết, hiện giờ cô vẫn còn đang không ngớt phiền phức.
Người trên đại lục biết cô về thành, vẫn không hết hy vọng, muốn cướp lại Thất Sắc Liên Hoa.
Thành Tứ Phương cũng không thể cứ đóng mãi, cho nên cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến gặp cô tìm cái chết.
"Cho cô." Bộ Kinh Vân lại mặc y phục đỏ, đưa chiếc hộp đựng Thất Sắc Liên Hoa cho cô.
"Cho ta làm gì?" Cô lại không cần đến thứ đồ Mary Sue này.
"Bản tôn cho cô thì cô cứ cầm lấy."
Thời Sênh: "…" Đây là do bản cô nương đưa cho ngươi, nhớ không hả? Bây giờ lại đưa lại cho ta là sao chứ?
Bộ Kinh Vân hừ một tiếng, đặt chiếc hộp bên cạnh Thời Sênh rồi quay người đi thẳng.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tên này càng ngày càng kiêu căng.
Hồi trước tại sao hắc ưng lại không quắp chết hắn luôn đi chứ?
Thời Sênh nhìn Thất Sắc Liên Hoa, mi mắt cong cong, lộ ra nụ cười âm hiểm quỷ dị.