"Được rồi, Thẩm Dao Quang, mau giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây."
Người vừa phế tu vi Tần Lang Nguyệt vừa thu tay, đã có ngay người gào lên với Thời Sênh.
Tu vi của Tần Lang Nguyệt đã bị phế, một nhóm người muốn có Thất Sắc Liên Hoa lập tức trở nên hưng phấn, ánh mắt nhìn Thời Sênh càng trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết.
Linh Thánh đó, thật quá mê hoặc.
Thời Sênh khóe miệng khẽ nhếch, ngữ khí châm chọc, "Ta không có Thất Sắc Liên Hoa gì hết."
Vừa nãy cô không hề thừa nhận Thất Sắc Liên Hoa đang ở trên người cô.
Mấy người này có phải não bị heo gặm rồi không? Tần Lang Nguyệt nói nó ở trên người cô thì tức là ở trên người cô sao?
Não phẳng!
"Thẩm Dao Quang, ngươi có ý gì? Mau giao Thất Sắc Liên Hoa ra đây."
"Ngươi đừng cố kéo dài thời gian, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi muốn nuốt lời cũng không có bản lĩnh ấy đâu."