Từ những gì tôi nhớ, sau người tôi luôn có một chiếc đuôi nhỏ.
Cô ấy tên Bắc Chỉ.
Em gái của tôi.
Cô ấy nhìn trông rất rụt rè, nhút nhát, khi không có ba mẹ, cô ấy mới tiến lên trước, nhẹ nhàng gọi tôi là anh trai.
Lúc đó, tôi không hiểu tại sao mọi người lại không thích cô ấy.
Rõ ràng là cô ấy rất đáng yêu.
Tôi cũng không rõ, tại sao ba mẹ tôi lại không thích tôi chơi cùng với cô ấy.
Vì không muốn làm ba mẹ tức giận, tôi chỉ có thể lén đi tìm cô ấy và đưa đồ ăn ngon cho cô ấy.
Mỗi lần thấy nụ cười ngọt ngào của cô tấy, tôi đều cảm thấy không có thứ gì tuyệt với hơn nụ cười ấy.
Tôi dõi theo cô ấy từ khi cô ấy còn là một đứa bé đến khi cô ấy trở thành một cô gái.
Cuộc sống của cô ấy rất đơn điệu.
Đi học, tan học, về nhà.
Sau đó đóng cửa không ra ngoài, ngay cả đến ăn cơm cũng phải có người mang vào phòng cho cô ấy.