Lúc Thời Sênh bước vào phòng ngủ, thì Phó Khâm đã trải giường xong, đang ngồi bắt chéo chân chơi điện tử.
Cô nhìn tủ quần áo mà mặt biến sắc.
Tên tiểu tử này định ở đây thật sao?
Thật đáng ghét.
Một lúc nữa nhất định phải đuổi hắn đi.
Thởi Sênh thay một bộ quần áo rồi nói với Phó Khâm, "Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ."
Phó Khâm đặt chiếc máy tính xuống, từ trên giường trượt xuống, đi theo sau Thời Sênh.
"Anh định làm gì thế?" Thỏi Sênh chau mày, "Ở nhà đợi tôi về."
Phó Khâm không nói câu nào, nhắm mắt đi theo, rõ ràng là không muốn nghe theo lời của Thời Sênh.
Thời Sênh không kiên nhẫn trợn mắt, sau đó quay lại phòng ngủ, cầm lấy một cái áo khoác ném cho hắn: "Mặc vào, thời tiết bên ngoài thay đổi."
Phó Khâm ngoan ngoãn mặc đồ rồi cùng Thời Sênh đi siêu thị ở bên ngoài tiểu khu đó.
…
"Cái này không cần."
"Cái này không cần."
"Cái này cũng không cần."