Lúc Phó Khâm tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mặt trăng tròn trĩnh.
Chết rồi sao?
Địa ngục cũng có ánh trăng sao?
"Đừng nằm mơ nữa, không chết nổi đâu." Giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến, tâm tư tản đi bốn phía của Phó Khâm lập tức hồi tụ lại.
Hắn chống người ngồi dậy, phía đối diện có một thiếu nữ đang ngồi, sau lưng là vầng trăng rất to làm cho thân ảnh của cô có thêm mấy phần thanh lãnh, khuôn mặt lại càng xinh đẹp hơn, mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt, hư ảo như mộng cảnh.
Dường như cô vốn nên thế này, bầu bạn với ánh trăng, sát cánh cùng gió lạnh, tĩnh lặng như tiên.
Thế nhưng, lời nói của cô lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy, đem theo mấy phần máu lạnh và trào phúng, hình tượng dựng lên ầm ầm sụp đổ, cô càng giống như một ác ma tự tin nói toạc móng heo, muốn làm gì thì làm, nơi nào, lúc nào cũng chuẩn bị cho bạn một đòn trí mạng vậy.