Bà lão nói chuyện rất không nể tình, vô cùng cay nghiệt.
Nhân viên chăm sóc không hề đổi sắc mặt, nói với bà cụ: "Cụ Âu Dương, người nhà cụ đã đến rồi, bây giờ cháu đi trước đây. Mọi người có cần gì thì cứ nhấn chuông gọi là được."
Mẹ của Âu Dương nói cám ơn.
Sau khi nhân viên chăm sóc rời đi, mẹ của Âu Dương mới dẫn cô bé bước vào, hỏi thăm bà cụ một vài câu lấy lệ.
Bà cụ hừ hừ hai tiếng, "Tôi còn chưa chết khiến mấy người thất vọng hả. Các người đừng mơ mộng gì đến di sản nữa, tôi lập di chúc rồi, đem đi làm từ thiện hết, không để lại một đồng. Chuyện hậu sự của tôi mấy người cũng đừng bận tâm, đến lúc đó vứt đại vào cái thùng rác nào đó là xong… Nếu mấy người vẫn thấy chưa thỏa mãn thì đem tôi vứt cho chó ăn cũng được!"
Võ Thần Hy ngỡ ngàng trước thái độ của bà cụ, khe khẽ kêu lên một tiếng, kề vào tai của Âu Dương thì thầm, "Tiếu Tiếu này, bà cô của cậu ghê gớm thật, y chang mấy bà già trong tivi ấy."