Tôi cảm giác chính mình thật sự đi nhặt thi thể cả một đêm, nên sáng sớm tỉnh dậy thì cả người tôi đều vô cùng mệt mỏi.
Mất đi cảm giác sợ hãi đêm qua, nhưng thay vào đó lại là cảm giác mệt mỏi, còn mệt mỏi hơn nhiều cái lúc sử dụng năng lực nữa.
Cái loại mệt mỏi về mặt tinh thần này khiến tôi quên hẳn sự sợ hãi. Sáng sớm ngồi trên xe buýt cũng không còn cảm giác nơm nớp lo sợ nữa.
Có điều, thật sự là rất mệt.
Hơn nữa là bản năng của tôi lại biến thành bản năng đi tìm kiếm thi thể của chính mình.
Nhìn dòng xe cộ rồng rắn bên ngoài khung cửa xe buýt, tôi vô thức mà tìm kiếm thi thể của chính mình, ánh mắt cũng mệt đến nỗi sắp rơi ra ngoài luôn rồi.
Tí Còi gặp tôi, cũng với vẻ mặt hoảng sợ giống như hôm qua, "Anh Kỳ, lại gặp ác mộng nữa hả?"
Tôi thừ người ngồi trên ghế, hôm nay chẳng muốn nói chuyện nữa.
"Em thấy anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý một lần đi." Trần Hiểu Khâu nói.
Đầu ngón tay tôi khẽ giật giật.