"Anh hai!"
Tôi đột nhiên tỉnh giấc, trước mắt không còn là những cái bóng ngược lặp lại không ngừng nữa, mà là khuôn mặt của em gái.
Em gái lo lắng nhìn tôi, "Anh không sao chứ, gặp ác mộng à?"
Tôi thừ người một lúc lâu, em gái phải lay mấy cái thì tôi mới hoàn hồn.
"Anh… Anh không sao…" Tôi ngồi dậy trên giường, cẩn thận từng tí một mà quay đầu nhìn một cái.
Đầu giường vẫn là một tấm gỗ bình thường, không có vật gì khác.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Em gái cũng thở ra một hơi, "Anh làm em sợ chết đi được, em còn tưởng anh kêu gì nữa."
Tôi lau mồ hôi trên mặt, toàn thân đều là cảm giác dính nhớp.
Em gái lại lay tôi một cái, "Anh dậy đi tắm đi, đã bảy giờ mười lăm rồi đấy."
Bây giờ tôi mới nhận ra, em gái đã thay đồng phục rồi, còn cầm theo ba lô nữa.
Tôi gật đầu.
Mẹ tôi từ bên ngoài thò đầu vào, "Anh con dậy chưa?"