Một mặt thì tôi cảm thấy bất ngờ, còn một mặt lại cảm thấy bất an.
Hai người này không có chuyện gì thì sẽ không ra khỏi nhà, lại càng không muốn trở về Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Nhất thời tôi vẫn chưa tiến tới chào hỏi ngay.
Nam Cung Diệu nhìn thấy tôi trước, vẫy tay với tôi. Cổ Mạch cũng quay đầu lại, không nhúc nhích, hay tay đút vào túi quần.
Tôi ngập ngừng đi qua bên đó, "Sao hai người lại tới đây?"
"Ma Cô nghe thấy một vài âm thanh." Nam Cung Diệu giải thích với tôi, đẩy gọng kính trên sống mũi.
Tôi lập tức nhìn sang Cổ Mạch.
Vẻ mặt của Cổ Mạch trông rất nghiêm túc, không còn thái độ lười biếng kia nữa, nhìn có vẻ nghiêm chỉnh hơn rất nhiều.
Tim tôi đập mạnh như muốn nhảy lên tới cổ họng.
"Gần đây cậu đã làm những gì?" Cổ Mạch chất vấn tôi.
Tôi đơ ra.