Quách Ngọc Khiết rút khăn giấy ra lau nước mắt nước mũi.
Xung quanh mắt và chóp mũi của cô ấy đều đỏ ửng lên, lúc trả lời câu khỏi của Trần Dật Hàm thì không còn bạo dạn như trước nữa mà trở nên có chút rụt rè.
"Em thật sự không biết tên đó là tội phạm cưỡng dâm, em cũng không nhìn thấy được kiểu âm khí gì đó giống như Lâm Kỳ. Thật ra đuổi được nửa đường thì em để mất dấu gã và định đi tìm mọi người rồi. Nhưng lúc vừa định rời đi thì em cảm giác có cái gì đó kéo ống quần em. Bên cạnh chân em không có gì cả nhưng nếu đi thì lại cảm giác bị kéo lại. Lúc đó em nhớ tới con ma mà Lâm Kỳ kể, nhưng em lại không có cảm giác đó…" Quách Ngọc Khiết nói ra hết.
Đương nhiên Quách Ngọc Khiết không phải loại người từng phạm tội cưỡng dâm hay là có hành vi vô đạo đức, lực kéo tác động vào cô ấy cũng không mạnh đến vậy. Chí ít là nó không thể ghì cô ấy lên vách tàu điện ngầm khiến cho cô ấy không thể cử động để rồi bị quệt cho tan xương nát thịt.